Phù, may mà nghe không hiểu." Phó Niên ung dung và thản nhiên thở ra một cái. "Đúng là phim kinh điển mà. Sở Dung vừa nhéo hai cái má mềm mại gân tay, vừa chìm đắm vào cốt truyện với miếng khoai tây chiên trong miệng: "Xem trăm lân không chán. Gần gũi với cuộc sống biết bao, tủ lạnh, TV, ở khắp mọi nơi, thật không hổ là Samara... [Samara Morgan: Nhân vật trong phim The Rings. | Phó Niên lặng lẽ bịt tai mình lại.

"Đang xem cái gì thế?"

Sở Dung vừa nói dở, cứ thế trôi chảy trả lời "Kayako Saeki, không biết Kayako Saeki hay Sadako đáng sợ hơn.

[Kayako Saeki: là một trong những nhân vật trong bộ phim Nhật Bản "The Grudge'. | [Sadako: Nhân vật chính trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng "The Ring” của Nhật Bản. ]

Nói xong, Sở Dung tự phát hiện có điều gì đó sai sai.

"Hả?" Cô cúi đầu nhìn xuống Phó Dư đang ngẩng mặt về phía mình, trên mặt bé con viết dòng chữ '€Con muốn ăn dừa, còn có Phó Niên đang nhắm mắt bịt tai. Nghĩ thế nào thì giọng nói trâm thấp và trưởng thành vừa rồi cũng không phải là thứ mà Phó Niên và Phó Dư có thể phát ra được!

Đột nhiên, Sở Dung bỗng cảm thấy như gai nổi trên lưng.

Cô chậm rãi quay đầu một cách máy móc, một người cần phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt của người đàn ông đang đứng sau ghế sofa, dáng người như cây tre, dung mạo như ngọc. Trên mặt anh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, là thái độ đúng mực của mỗi người, đối với ai cũng nở nụ Cười xa cách và lịch sự.

"Anh" Sở Dung rõ ràng cảm thấy mình đang từ từ nuốt nước bọt: "Phó Như Hối?"

Đúng là họ đã xem phim rất nhiều lần nhưng cảm giác của người sống sờ sờ trước mắt và ở trong màn hình quả thực là quá khác nhau rồi, Sở Dung khó có thể diễn tả tâm trạng của mình ngay lúc này khi nhìn thấy Phó Như Hối.

Cô tưởng rằng mình nên sợ hãi, căng thẳng, chột dạ, tóm lại, cho dù Phó Như Hối có vẻ cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu, cô sợ rằng cũng sẽ chỉ sợ đến mức hoảng hốt lo sợ, chỉ có thể nghĩ đến việc sau này Phó Như Hối sẽ xử lý bản thân như thế nào.

Nhưng không như cô tưởng, trong chốc lát, đầu óc Sở Dung trống rỗng.

Cô nên có cảm xúc với Phó Như Hối, người đóng vai trò quan trọng trong số phận của 'Sở Dung. Giờ đây, khi đã là Sở Dung, vị trí của Phó Như Hối trong trái tim cô không khác gì Phó Niên và Phó Dư.

Nhưng cô lại không hề có cảm xúc ấy.

Sở Dung chỉ có thể nhìn vào đôi mắt đen láy của Phó Như Hối, cảm thấy ngẩn ngơ và lạc lõng.

Trong đầu đang gào thét cái gì đó, tất cả cảm xúc hỗn loạn đều giống như bị đè lên bởi một cái lồng rỗng vừa dày vừa nặng, cô như muốn nói điều gì đó nhưng không thể nói ra được cái gì.

Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, lông mày Phó Như Hối khẽ nhíu lại "Không nhận ra sao?"

Sở Dung vội vàng nhắm mắt lại, nhẩm thâm ba lần "Đây là nam chính mình là nữ phụ, rôi cố gắng nhớ lại vài tình tiết trong nguyên tác để khởi động lại bộ não đang trì trệ.

"Không, không... Tổng giám đốc Phó, anh đã ăn cơm chưa?" Cô chọn cách chào hỏi cũ kỹ khi không biết nên nói gì. Sở Dung quay mặt đi, không nhìn ánh mắt của Phó Như Hối. Đôi mắt của nam chính có độc, nhìn lâu lòng không thoải mái, Niên Niên hoàn toàn thừa hưởng được toàn bộ đôi mắt của nam chính, sau này có phải cũng sẽ có năng lực đặc biệt này không?

Cô không nhìn anh, giống như cô đang chạy trốn khỏi một cái gì đó... Ánh mắt của Phó Như Hối tối sâm lại: "Chưa, các em ăn chưa?”

"Ừ, vừa mới ăn xong không lâu." Sở Dung qua loa gật đầu, xoay đầu nói với tư thế thật sự mệt mỏi, Tổng giám đốc Phó có thể thương xót chút được không, đừng đứng sau ghế sofa nữa.

Cô quay lại nói chuyện mà không quay mặt là hơi bất lịch sự; không quay, cổ lại cảm thấy mỏi và khó chịu.

Tôi sẽ nhờ thím Vân hâm cháo cho anh, anh ngồi xuống chờ một chút đi." Có thể tận dụng cơ hội này để tạm thời tránh mặt.

1.02611 sec| 2396.016 kb